C̶o̶n̶ ̶t̶r̶a̶i̶ ̶

Con trai tôi cưới vợ được hơn 10 năm, tụi nó có với nhau 1 đứa con gái, giờ cháu đang ở với ông bà ngoại. Con dâu tôi hiền lành, chịu thương chịu khó lắm. Ngày đi làm mệt mỏi rồi nhưng chiều nào cũng tranh thủ về sớm cơm nước cho cả nhà đâu ra đấy.

Hồi đó nó mở trường mầm non với bạn. Mấy năm mới về làm dâu kinh tế nhà tôi gần như mình con dâu cáng đáng. Lúc đấy con trai tôi đi học lên thạc sỹ, tiền học hành, ăn uống đều về xin vợ. Tôi thì có mấy đồng lương hưu còm cõi thỉnh thoảng đưa cho con bé nhưng nó chẳng bao giờ nhận:

“Mẹ cầm đấy mà mua thuốc thang, quần áo, con có đây rồi”.

Nhớ hồi đó con trai tôi chuẩn bị làm luận án cần kha khá tiền, vợ nó còn phải tranh thủ đi dạy thêm để cho chồng nộp học, vất lắm.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Pantip.com

Cứ nghĩ gia đình con cái mãi hạnh phúc như thế thì tôi mừng. Vậy mà đùng cái con dâu đi làm về chẳng may bị tai nạn giao thông. Con bé bị gãy xương đùi, chấn thương sọ não liệt cả người không thể ngồi dậy được nữa.

Đang khỏe mạnh, tháo vát giờ con bé nằm một chỗ làm gì cũng phải có người đỡ. Vợ bị như vậy được 2 năm thì con trai tôi bảo:

“Hay là đưa cô ấy về bên ông bà ngoại đi mẹ. Con không sống thế này mãi được”.

Nghe con trai nói vậy tôi sốc lắm mắng nó một trận:

“Vợ ốm đau nằm đây mà mày đã lo cho bản thân. Sao tệ thế hả con”.

“Con làm sao chịu được cảnh này chứ! Cô ấy nằm liệt một chỗ coi như bỏ một đời rồi”.

Thời gian đó hai mẹ con cãi nhau suốt. Nó vẫn cương quyết làm đơn ly hôn vợ, tôi giận đuổi luôn ra khỏi nhà, không thể chấp nhận được thứ bạc bẽo như vậy. Nó cũng dọn đồ đi, từ đó không thấy thò mặt về đây.

Ông bà thông gia xuống xin đón cháu ngoại với con gái về trên nhà chăm sóc nhưng tôi bảo:

“Nếu ông bà thương thì đón bé Chi về trên đó cho nó học hành còn để con dâu lại đây tôi chăm. Giờ bên nào cũng neo người, cứ chia ra thế mà đỡ nhau”.

Tôi nói vậy ông bà thông gia cũng đồng ý. Thỉnh thoảng họ lại xuống thăm con gái đưa cho tôi dăm 3 triệu thuốc thang. Tôi cũng bán miếng vườn con con lấy tiền gửi ngân hàng để thuốc thang cho con dâu. Tôi mở quán trà nước ngay cửa, kiếm đồng lẻ được ít nào hay ít đó.

Thương nhất là con dâu tôi, bị liệt nhưng vẫn biết hết mọi chuyện. Cứ thấy mẹ lau người, bón cháo lại ứa nước mắt vì sợ tôi vất vả. Thế nhưng tôi bảo:

“Giờ mẹ coi con như con gái rồi! Cứ ở đây mẹ nuôi cả đời không phải đi đâu hết!”

Nói thế nó lại khóc nước mắt nước mũi chảy ướt cả cổ. Nhìn con bé vậy tôi thương quá, cứ nghĩ nó về đây phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, lúc còn khỏe mạnh kiếm tiền nuôi cả nhà, nhưng khi bệnh tật lại bị chồng bỏ, còn gì đau đớn hơn thế nữa.

Không biết cái thân già này còn sống được bao lâu, nhưng đến khi nào thì tôi cũng sẽ cố chăm sóc bù đắp cho nó.

Dâu cả nghèo chỉ biếu lọ mật ong chanh nhưng tôi quý hơn cái túi 20 triệu của dâu thứ
Nhà tôi có 2 con trai nên đương nhiên có thêm 2 nàng dâu. Vì ông nhà đã mất nhiều năm trước nên khi chính thức là mẹ chồng, tôi luôn tâm niệm:

“Mình phải ăn ở thật công bằng, coi con dâu như con, dâu giàu cũng như dâu nghèo đều đối xử như nhau”.

Có lẽ vì quan điểm như vậy nên ngay khi các con về làm dâu tôi thường bảo thẳng:

hình ảnh

Ảnh minh họa: Pantip.com

“Không biết 2 đứa coi mẹ như thế nào nhưng 2 đứa đã về nhà này thì mẹ con đã có duyên nên phải sống hẳng thắn, chân thành và đối đãi tốt nhất với nhau có thể. Nhà mình không có con gái nên mẹ coi 2 đứa như con cái trong nhà”.

Trong cuộc sống có gì không nên không phải tôi thường bảo thẳng. Được cái 2 đứa rất ngoan ngoãn, thông minh nên chúng nhiệt tình tiếp nhận và sửa đổi. Có lẽ vì vậy mà suốt 4 năm qua, mẹ chồng con dâu nhà tôi chưa một lần mâu thuẫn cãi cọ.

Bao năm nay tôi ở chung với vợ chồng dâu cả. 2 đứa đều làm công nhân gần nhà nên lương thấp lại có con nhỏ nên chi tiêu tốn kém, hầu như không có tiền để ra. Tuy vậy chúng vẫn co kéo, nuôi mẹ già từ A-Z và chăm sóc rất cẩn thận, chu đáo. Mỗi lúc giở trời, bệnh đau nhức xương khớp của tôi tái phát là con dâu lại đưa đi khám mua thuốc thang về cho mẹ uống. Con bé chăm sóc mẹ chồng chẳng khác mẹ ruột. Dâu thứ đương nhiên cũng rất quan tâm gọi điện rồi gửi thuốc men hoặc về biếu tiền.

hình ảnh

Sinh nhật tôi vừa rồi, nếu như dâu thứ tặng mẹ hẳn cái túi hàng hiệu 20 triệu thì dâu cả chỉ tặng tôi chai mật ong chanh ngâm. Con bé tặng quà vẻ ngại ngần:

“Con nghèo nên chỉ tự tay làm quà này biếu mẹ ạ. Mong mẹ không chê và luôn sống khỏe mạnh, hạnh phúc cùng con cháu”.

“Dâu nào tặng mẹ thứ gì mẹ đều quý và trân trọng như nhau. Thậm chí lọ mật ong chanh này mẹ còn quý hơn cái túi 20 triệu vì nó cần cho sức khỏe của mẹ hàng ngày. Món quà của con chứa đựng nhiều tình cảm trong đó”.

Dâu trưởng nhà tôi nghe được điều này thì vui và tự tin hơn hẳn. Không phải nói cho vừa lòng các con đâu, thực sự tôi cũng nghĩ như vậy.

Vật chất không phải là tiêu chí hàng đầu để tôi đánh giá nhân cách một con người. Sống đến từng này tuổi, tôi đủ thông minh để nhận ra, tình cảm và sự chân thành mới là điều quan trọng nhất. Dâu nào tôi cũng quý như nhau dù đứa giàu đứa nghèo nhưng dâu nghèo tôi càng thương quý hơn hẳn mọi người ạ. Không biết có mẹ chồng nào cũng nghĩ như tôi không?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *